Ôn Duệ chỉnh lại quần áo một chút rồi đi tới đối diện Ôn Văn, tay phải đặt lên trái tim, khom người làm ra một tư thế khá phức tạp: "Cậu đã không phải là Ôn Văn, như vậy hành động của tôi khi nãy có chút thất lễ."
"Cậu tựa hồ không quá hiểu biết về bọn tôi, như vậy tôi sẽ giới thiệu sơ một chút, bọn tôi là tùy tùng của kiến thức và trí khôn, là nhà thám hiểm huyền bí và quy tắc, người hầu của Thần Toàn Trí Toàn Năng sáng lập và quản lý tất cả vận chuyển của thế gian vạn vật."
"Bọn tôi là--- Hội Học Thuật Chân Lý!"
Hội Học Thuật Chân Lý, Thần Toàn Trí Toàn Năng...
Ôn Văn thầm líu lưỡi, danh hiệu được sùng bái của những tổ chức bí ẩn này đều khá khoa trương.
Giáo đường Vinh Quang sùng bái Đấng Tạo Hóa, Đọa Thần Huyết thờ phụng Chúa Tể Tối Cao, sau lưng tên hề Grandi là Mẹ Vĩ Đại, dẫn tới sự kiện Ôn Lệ là Chủ Nhân Tử Tịch Không Minh...
Không chỉ là danh hiệu phức tạp, hơn nữa còn mạnh mẽ tới khó có thể hiểu được, thậm chí ngay cả cấp bậc như Ôn Văn cũng không dám đọc tôn hiệu của đối phương!
Lẽ nào phía sau tổ chức của Ôn Duệ cũng có sự tồn tại thực lực đó?
Có điều cho dù đã biết những chuyện này thì Ôn Văn cũng không hề có chút kính sợ, dù sao thì vì chứng minh 'trong sạch' của mình mà hắn từng mắng sự tồn tại vĩ đại đứng sau Đọa Thần Huyết ở trước mặt hội trưởng Hiệp Hội Thợ Săn khu Hoa Phủ....
"Hiện giờ tôi đã giới thiệu xong rồi, hi vọng ngài cũng báo cho tôi biết ngài tới từ nơi nào."
Sau khi nói xong, Ôn Duệ bình thản nhìn Ôn Văn, khí chất ôn hòa hiền lành, giống như một quý ngài dạy học.
Ôn Văn vẻ mặt âm trầm nói: "Bọn ta là... Hắc Thập Tự!"
"Hắc Thập Tự....."
Ánh mắt Ôn Duệ khẽ nhúc nhích nhưng không nhìn ra biểu tình.
"Tôi không biết vì sao bọn cậu lại muốn tập kích viện bảo tàng này, thế nhưng bọn tôi chỉ là một đám người đọc sách, không muốn mù quáng xảy ra xung đột với một vị cấp Tai Biến khác, nếu như có thể, tôi hi vọng hai bên chúng ta bảo trì hòa bình."
Ôn Văn nhìn Ôn Duệ thật sâu, tựa hồ đang tiến hành lần từ giã sau cùng, tiếp đó cơ thể dần dần mờ ảo rồi biến mất trong không khí, cuối cùng lưu lại một từ.
"Được."
Khả năng biến mất từ từ này là một trong những chức năng mới sau khi trạm thu nhận thăng lên cấp Tai Nạn mới xuất hiện, khi Ôn Văn tiến vào trong trạm thu nhận không còn đột ngột biến mất nữa mà có nhiều lựa chọn để chọn.
Sau khi Ôn Văn biến mất, Ôn Duệ đứng đó hồi lâu mới lấy sổ ra ghi chép, ghi xong thì dùng tư thế mà Ôn Văn thích ngồi nhất đặt mông ngồi trên ghế dài lấy ra một quả cầu thủy tinh.
Trong quả cầu thủy tinh lặp đi lặp lại cuộc nói chuyện khi nãy!
"Lúc mình nói tới Lạc Anh, mặc dù hắn không có biểu cảm nhưng nắm tay đặt sau lưng hắn lại nắm chặt, đồng thời cũng đang run rẩy, hắn đang tức giận...."
"Nếu như hắn không phải Ôn Văn, vì sao lúc đó hắn lại tức giận chứ, nếu là hắn... sao hắn lại trông như hai người khác nhau hoàn toàn thế kia?"
Sau đó Ôn Duệ buông quả cầu thủy tinh, thở dài một hơi: "Có điều không quản có phải là hắn hay không, cuộc nói chuyện khi nãy hắn chắc chắn sẽ nghe thấy, có lẽ hắn sẽ hận chết mình đi?"
"Có điều mình có thể nói thế nào đây, nói rằng khi đó mình có trở về nhưng đã điều tra rõ nguyên nhân cái chết của cô ấy...."
"Sau đó mình nên làm thế nào? Lựa chọn tha thứ hay là báo thù? ..."
"Mình chỉ có thể giả bộ như không biết gì cả...."
Phiền muộn không tới năm phút thì Ôn Duệ đứng dậy, tia ôn hòa duy nhất trên mặt cũng dần dần biến mất, âm thanh lạnh băng nói: "Bắt đầu từ ngày giả chết đó, mình đã quyết định sẽ từ bỏ tất cả, chỉ theo đuôi chân lý sau cùng, hận cũng tốt, như vậy mình có thể thật sự toàn tâm toàn ý tập trung vào biển kiến thức."
"Khi mình trở thành giáo sư rồi, mọi thứ đều sẽ thay đổi!"
...
Trên đường cái bên ngoài thành phố Khánh Xuyên, một con rắn nhỏ lắc lư cái đầu nhỏ đang vừa nghe nhạc mạnh vừa lái xe tới trước.
Lần này chiếc xe lái không phải quá bình ổn, bởi vì húp quá nhiều cặn lẩu nên hiệu quả vẫn chưa hoàn toàn tan hết.
Ở chỗ ngồi phía sau xe ngồi một con bọ hình người khổng lồ, dáng vẻ đáng sợ của nó dọa người bình thường tè qua quần, và người đang tè phải nghẹn ngược nước tiểu trở vào trong.
Có điều con bọ kia thật ra chỉ là vật biểu tượng mà thôi, cho dù vẽ vòng tròn trên lớp vỏ cứng của nó thì nó cũng không có chút phản ứng nào, nó hiển nhiên chính là thực hủ yêu đần độn.
Đột nhiên Ôn Văn trống rỗng xuất hiện ở ghế sau, Tam Tể Nhi thấy Ôn Văn đang định dùng đuôi vươn tới cọ cọ nhưng cảm giác được Ôn Văn giống như một ngọn núi lửa đang đè nén thì không dám làm gì.
Trước khi tới viện bảo tàng Ôn Văn đã bỏ thực hủ yêu vào trong xe, bảo Tam Tể Nhi lái xe rời khỏi thành phố Khánh Xuyên.
Như vậy sau khi làm xong công việc anh có thể trực tiếp tiến vào trong xe, một khi bên viện bảo tàng xảy ra chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát thì anh cũng có được bằng chứng ngoại phạm.
Nhưng Ôn Văn không ngờ chuyện lần này lại nháo lớn tới vậy, anh thế mà lại dùng sức mạnh ngục đốc Tai Nạn đối chiến trực tiếp với viện bảo tàng kia.
Lại một lần nữa nơi xuất hiện của anh và Hắc Thập Tự trùng khớp, lần này chỉ dựa vào chút chứng cớ mỏng manh là không có mặt ở hiện trường này, mặc dù sẽ không bị trực tiếp phán đoán là có liên quan trực tiếp với Hắc Thập Tự nhưng ít nhất cũng sẽ có một chút nghi ngờ vô căn cứ.
Vì thế Ôn Văn dự định sau khi chuyện này kết thúc sẽ lập tức sắp xếp cho nhóm quái vật trong trạm thu nhận xử lý công việc ở một nơi khác, ít nhất có thể giảm bớt phân nửa hiềm nghi cho anh.
Lúc anh quay lại trạm thu nhận thì cũng kéo bốn con quái vật về, viện bảo tàng có nhiều vật trưng bày mạnh như vậy, mặc dù cả bốn đều là quái vật cấp Tai Nạn nhưng chỉ mang về được hai món đồ cho Ôn Văn.
Một thứ giống như hộp nhạc, thứ còn lại là một quyển sách cũ cổ xưa.
Nhưng Ôn Văn không xem thử xem hai món đồ này là gì, trực tiếp ném vào trong trạm thu nhận, bây giờ anh không có tâm tình đó.
Sau khi thu thực hủ yêu vào trạm, Ôn Văn nói với Tam Tể Nhi: "Dừng lại ở nhà hàng đầu tiên nhìn thấy trên đường."
Vì muốn tạo chứng cớ vắng mặt, anh cần người khác nhìn thấy mình... Hơn nữa, anh muốn uống rượu!
Tam Tể Nhi chỉ đành ngoan ngoãn lái xe, chỉ chốc lát sau đã gặp một quán cơm ở ven đường.
Ôn Văn xuống xe, tiến vào trong quán cơm nhỏ, một bác gái tóc hoa râm nhiệt tình đón tiếp Ôn Văn, thế nhưng Ôn Văn làm như không thấy, trực tiếp chụp lấy mấy chai rượu trên quầy hàng, tùy tiện ngồi vào cái bàn ở trong góc, bắt đầu nốc rượu trắng như nước sôi để nguội.
Sắc mặt người phụ nữ trầm xuống, lẽ nào gặp kẻ gây sự?
Thế nhưng khi nhìn lên bàn thì ánh mắt bà không thể nào rời đi được, nơi tay Ôn Văn đặt khi nãy xuất hiện một xấp tiền mặt!
Ôn Văn không dùng siêu năng lực chống đỡ cồn, nhưng cho dù không có siêu năng lực thì cơ thể anh cũng đã rất mạnh mẽ rồi, hai chai rượu trắng rót vào bụng chỉ cảm thấy cay cay, không hề say.
Gặp Ôn Duệ, đối với Ôn Văn mà nói không khác nào đả kích lớn nhất.
Cha mẹ mất đi chính là tâm bệnh quấn chặt lấy anh nhiều năm, ngay khi anh rốt cuộc cũng đối mặt được với nó, gần như đã có thể chữa khỏi thì người cha mà anh tưởng rằng đã chết chín năm lại xuất hiện, đồng thời xé rách vết xẹo gần như đã khỏi hẳn của anh!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo